Có lần, trong một cuộc bàn tán về chủ đề ẩm thực, một người con xứ Quảng bảo tôi rằng “Người Hà Nội tuy mê phở nhưng không phải ai cũng biết nấu, còn người Quảng Nam, dù nấu ngon, nấu dở thế nào đi nữa, ai cũng biết nấu mì Quảng”. Nói như vậy để biết được sự phổ biển và vị trí to lớn không thể thay thế của món ăn này ở Quảng Nam nói chung và Đà Nẵng nói riêng.
Mì Quảng có nhiều loại lắm, nào gà, cá, bò, sườn heo, tôm, ếch hay thậm chí thập cẩm. Nhưng trong một lần được người bản xứ dẫn đi ăn ở một quán mì có thâm niên gần 30 năm bán hàng, bà chủ quán bảo tôi rằng thực ra mì Quảng gốc ban đầu chỉ có gà, sau đó mới đến mì Quảng cá. Các loại hình khác chỉ là sau này, để làm phong phú thực đơn và cũng để thu hút khách du lịch hơn.
Nhưng thực ra bất cứ là ăn kèm với loại nhân gì, mì Quảng vẫn có cái ngon riêng. Tô mì Quảng đơn giản và chân chất đúng như con người Trung với chút mì gạo trắng ngà, vài miếng thịt, chút nước dùng chan xâm xấp điểm thêm chút hành ngò phía trên. Đi kèm đó luôn là dĩa rau sống to gấp đôi, gấp 3 lượng mì trong tô.
Ăn mì Quảng đúng kiểu phải bẻ nhỏ bánh tráng, thêm chút ớt, thật nhiều rau rồi trộn đểu được nước lèo ngấm vào từng sợi mì, từng lá rau trước khi thưởng thức. Nếu thích thật đúng kiểu nữa, nhờ lâu lâu đưa trái ớt xanh lên cắn một miếng để nghe vị cay tê mà thơm dịu tan ra trong khoảng miệng.
Món ăn dân dã có cái hay là thoạt nhìn thấy bình thường, nhưng càng ăn càng ngon. Mì Quảng không ngoại lệ. Mùi thơm của gạo quyện với vị ngọt của nước dùng xen chút chua, cay của chanh, ớt, chút hăng nhẹ của cải non, cái mát của giá sống, xà lách khiến thực khác cứ mải mê miếng nọ nối miếng kia, khó mà ngưng miệng. Có được nếm thử món mì Quảng ở đây, mới có thể hiểu tại sao những người con đất Quảng lại tự hào về món ăn quê hương đến thế.
Nguồn: Trí Thức Trẻ